đam mỹ ngựa gỗ
Hồi môn ba mươi sáu vị đỉnh cấp mỹ nam, tương sẽ trở thành chân chính tiên khí! Chương 5: Truyện tống trận, yêu thú ngựa chiến. Hoa đào tiên giơ ngón tay lên, ở đầu ngón tay mặt trên sáng lên phấn ánh sáng màu đỏ, như là một đạo tia sáng dường như lao ra đầu
Sập chiếu đóng hộp có ván dày 3cm được làm từ gỗ gõ đỏ quý hiếm. Với nhiều ưu điểm vượt trội: Gỗ gõ đỏ có thớ mịn, vân gỗ màu nâu đỏ và có màu gỗ bền với thời gian. Gỗ có khả năng chịu mọt tốt,hạn chế bị công vênh hay nứt nẻ. Gỗ gõ đỏ có khả năng chịu được nước rất tốt. Chất liệu gỗ gõ đỏ mang lại cho nội thất giá trị thẩm mỹ cao.
Thể loại: : Đam mỹ, Cổ đại, HE, Nhất công nhất thụ, Lưu manh thụ-đại phôi đản công Nội dung truyện: Hảo Mộng Vọng Thiên thuộc Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt của tác giả Nhĩ Nhã. Đây là bộ vui nhất trong hệ liệt và được yêu thích nhất. Khi còn nhỏ, Tần Kỳ trộm gỗ quý không may bị sét đánh hỏng nửa mặt.
Phòng ngủ mộc mạc cũng sử dụng chất liệu gỗ. Bên ngoài khuôn viên được nữ diễn viên chăm chút bằng rất nhiều cây xanh được trồng xung quanh nhà tạo cảm giác xanh mát, dễ chịu. Toàn bộ không gian 1.000m của ngôi nhà tràn ngập cây xanh. Khuôn viên bên trong ngôi nhà toàn
Điện thoại: 0912398877. Truyện h nặng trĩu thô tục mới nhất 2021 full, truyện đam mỹ thăng cung cấp tình yêu thương full, koanchay, h vẫn thô tục nam nữ, Truyện chuyện tình tồi tàn đam mỹ full,ngôn tình tổng tài h nặng,hoa chúc gươm đam mỹ,yu su à cái đó thiết yếu ăn,danh môn
hadits pemuda hari ini pemimpin masa depan. Thể loại Hiện đại, H văn, YD thụ, song tính nhân, np, kết 1×1, vyvytran908Độ dài 24 chương + PNDư Viễn không ngờ tới, cậu chẳng qua chỉ đi ra siêu thị gần nhà mua chút vật dụng hàng ngày, vậy mà lại đụng phải sắc năm nay, gặp sắc lang ở siêu thị cũng đâu nhiều thêm Dư Viễn vội vàng ra ngoài, trên dưới ăn mặc tùy ý mà cậu cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng đến siêu thị. Dáng người Dư Viễn cao lớn, làn da trắng nõn, một chút mỡ thừa trên người cũng không có, cậu tiện tay mặc áo ngắn tay cùng quần đùi không che nổi đôi chân thẳng tắp trắng mịn, hai đùi chói lọi lõa lồ ra ngoài. Quần ngắn nhỏ vẻn vẹn che cặp mông đầy đặn cực lớn, ngược lại càng tôn lên hai cánh mông tròn trịa mê người, áo khoác ngắn bó sát vẽ ra đường cong eo nhỏ, chỉ cần cậu hơi nâng tay, ngay lập tức có thể mơ hồ nhìn cái rốn khéo léo cùng vùng bụng săn chắc giấu sau lớp quần áo.
Dư Viễn hoàn toàn không ngờ rằng, người đàn ông này nói được làm được, anh đưa cậu đến tầng hầm, bốn phía đều là máy quay, bên trong đầy đủ các loại dụng cụ, cần cái gì có cái nữa người đàn ông thế mà muốn cậu ngồi lên sản phẩm ngựa gỗ, một con ngựa gỗ rất thể không nói, bắt mắt nhất trong căn phòng này là con ngựa gỗ lớn màu đen ấy, một sx toy lớn và hoàn mỹ như thế làm Dư Viễn được mở rộng tầm mắt. Trên lưng ngựa là vật hình trụ tráng kiện cứng rắn, bề mặt gồ ghề, trên thân ngựa không có lông, nước sơn đen cực kỳ bóng loáng, phía dưới còn có bệ đỡ hình hộp chữ nhật, vừa nhìn liền biết trong bệ chứa không ít đồ chơi, chỉ nhìn ngựa gỗ sáng loáng đủ khiến người khác đau hậu chi hiện tại tao huyệt Dư Viễn thật sự bị thao đến đau á, cậu không vui vẻ gì nhìn người đàn ông châu Á, vẻ sắc tình sau kích thích chưa lui hết, giọng nói khàn khàn quyến rũ “Này, tôi không ngồi.”Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông không đổi sắc, bên miệng cười như có như không, anh không giải thích mà trực tiếp ôm lấy Dư Viễn, ỷ vào mình là con lai, cao hơn nên ôm cậu như ôm trẻ con, hai tay nâng cặp mông tròn trĩnh của Dư Viễn, hai chân Dư Viễn quấn lấy thắt lưng người đàn ông, hai tay vô thức vòng qua ôm cổ người trước thế kiều diễm, hai người mặt đối mặt, người đàn ông hoàn toàn xem nhẹ vẻ mặt không hài lòng của Dư Viễn, bá đạo hôn lên bờ môi mịn màng của cậu, đầu lưỡi xâm nhập dây dưa cùng nhau phát ra âm thanh “chậc chậc” *** mỹ, sắc mặt Dư Viễn ửng hồng, không chút yếu thế hôn đáp trả, cơ thể xáp gần người đàn ông, hai người điên cuồng hôn đàn ông khẽ cười buông đôi môi Dư Viễn, ghé bên miệng cậu nói “Thật sự không muốn ngồi?”Vẻ mặt Dư Viễn nhất thời rối rắm, không thể không nói bản thân cậu thật lẳng lơ, chỉ một cái hôn đã bị đối phương khơi mào ***, rõ ràng tao huyệt vẫn còn đau không chịu được.“Nhưng không cho anh ghi hình, gỡ hết máy quay xuống.”Dư Viễn nói ra mối bận tâm, kỳ thật không phải cậu không dám chơi, có điều cậu cảm thấy tự mình vui vẻ là chuyện riêng tư, thật phản cảm khi chuyện riêng tư bị người khác quay chụp, cậu rất rất không thoải đàn ông vừa vuốt ve mông Dư Viễn vừa xoa nắn đầu nhũ dựng đứng của cậu, bấy giờ mới nói “Là ai đề nghị tôi làm quảng cáo thành quay phim người khác thí nghiệm sản phẩm? Dư tổng giám không phụ trách đến cùng sao?”Dư Viễn hừ nhẹ một tiếng, đánh khẽ bàn tay không thành thật trước ngực cậu, không vui nói “Tôi cũng không muốn bán hàng’, anh bớt ép người đi, nếu anh dám ghi hình, tôi nhất định không ngồi!”Nhìn Dư Viễn tức giận hất mặt ngạo kiều, ánh mắt người đàn ông lấp lánh ý cười, anh không khỏi ôn hoà nói “Sao em có thể đáng yêu như thế, hử? Khiến tôi không nỡ buông em ra.”Dư Viễn mặt dày như tường thành cũng phải đỏ ửng, cậu bỡn cợt người khác nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác nói đáng yêu, bỗng chốc cảm thấy không quen, trái tim không nén được nhảy bịch bịch, Dư Viễn không thể tưởng tượng mình sẽ bị một người đàn ông nói một câu đã bối người đàn ông nhìn thấy Dư Viễn lộ vẻ ngượng ngùng và gương mặt ửng hồng, nét cười bên môi càng sâu “Làm sao đây, muốn nhốt em trong căn phòng này để người khác mãi mãi không nhìn thấy em phát tình còn đáng yêu xấu hổ như thế, tất cả chỉ dành cho một mình tôi xem.”Dư Viễn quẫn bách không chịu nổi, nói chuyện cũng không lưu loát “Anh, anh bớt lắm lời đi, dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý!”Người đàn ông nhìn Dư Viễn tính tình con nít lắc đầu nguây nguẩy, tim bị biểu tình đó gãi ngứa không chịu được, bây giờ Dư Viễn gần như trần truồng vịn lấy người anh, trên chỉ mặc một tấm áo sơ mi mỏng dính, dưới không mặc gì cả, người đàn ông cảm thấy Dư Viễn lúc này rất giống lúc bị đè trên giường, khiến người khác yêu thích không muốn thả ra.“Được, em không muốn ghi hình sẽ không ghi hình.” Người đàn ông hôn hôn khoé mắt Dư Viễn, giọng nói cưng chiều “Chỉ cần cục cưng em vui vẻ, hửm?”Dư Viễn hơi sững sờ, cậu còn tưởng người đàn ông này sẽ ép mình làm, cậu không ngờ anh chiều theo ý mình nhanh như nữa, cục cưng cái gì chứ… Có thể buồn nôn hơn nữa không?Dư Viễn đỏ mặt, nỗi ngượng ngùng trong mười năm qua dùng hết trong ngày hôm nay.
Tô An mặc áo khoác của Hàn Hữu Minh, nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc. Khóe mắt cậu còn mang theo một chút nước mắt tủi thân, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Hàn Hữu Minh chỉnh điều hòa tăng hai độ, gọi điện thoại bảo trợ lý đến hậu cần lấy chăn. Tô An đã không ngủ cả đêm hôm qua, lúc này lại bị Hàn Hữu Minh chịch đến mệt mỏi, vì vậy ngủ rất say, thậm chí ngáy khò khò nho nhỏ. Bên trong tai nghe của Hàn Hữu Minh vẫn còn vang lên tiếng ca. Là giọng hát ngọt ngào mềm mại của Tô An, nhẹ nhàng mà hát chúc ngủ ngon. Khóe miệng Hàn Hữu Minh không nhịn được mà tràn ra một chút ý cười xấu xa, nhưng hắn rất nhanh đã thu hồi lại, nhắn tin cho thư ký “Bảo bộ phận nghệ sĩ và bộ phận truyền thông chuẩn bị một cuộc họp, tôi có một dự án khẩn cấp muốn giao cho bọn họ.” Tô An ngủ một giấc đến tối, cậu mơ mơ màng màng té khỏi ghế sofa, mông đặt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi lại mờ mịt ngửa đầu nhìn xung quanh. Cái mông vẫn còn hơi xót, mà dường như đã giảm sưng rồi, không có đau rát như ban đầu nữa. Tô An xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên, đỏ mặt cúi đầu nhìn một phút, vẫn quyết định ngồi xổm xuống một cách khó khăn, nhặt áo khoác vest của Hàn Hữu Minh lên rồi quấn vào người mình. Mùi vị trên thân thể người đàn ông này đều là mùi hormone, không hiểu sao mà mỗi lúc ngửi thấy đều sẽ làm cậu trở nên bối rối, thậm chí có chút mất tập trung. Tô An lấy điện thoại di động ra, cậu hoảng sợ khi phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, ghi chú rằng “Chó săn lớn*”. *Từ “chó săn” là 狼狗 Láng gǒu đồng âm với Lang Cấu là 琅彀 Láng gòu, đây là biệt danh mà Tô An đặt cho Lang Cấu. Tô An lo lắng gọi lại, nhưng mà đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng nói lạnh lẽo của một người phụ nữ, dùng giọng điệu không cảm xúc nói cho cậu rằng điện thoại của Lý Lang Cấu đã tắt máy. Nước trong mắt Tô An “lách tách” rơi xuống. Cậu có một linh cảm xấu. Cơ hội hòa giải duy nhất của cậu và Lý Lang Cấu, đã bị bỏ lỡ vĩnh viễn. Tô An để mông trần mà ngồi trên sàn nhà lạnh băng, cậu giống như một con thú nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy, co người lại thành một đoàn ngồi trong góc. Đèn trong phòng làm việc đã tắt mất, máy điều hòa thổi gió vù vù mà không khí chỉ thấy lạnh một nửa. Chỉ có ánh sáng lấp lóe trên màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt tinh xảo của Tô An. Tô An nghẹn ngào nuốt nước mắt trở về, ngẩn người nhìn số điện thoại ấy. Lần đầu tiên hai người họ trao đổi số điện thoại, Lý Lang Cấu đã cầm tay cậu, ấn từng nút từng nút trên điện thoại của cậu ra dãy số này, như là thi triển một ma thuật để phá vỡ sự ám muội cấm kị vậy. Ngón tay thon dài của Lý Lang Cấu ấn vào nút gọi, bên trong túi áo khoác lập tức vang lên tiếng nhạc du dương. Mọi chuyện đã bắt đầu như thế. Hàn Hữu Minh đẩy cửa tiến vào, bị ánh sáng ảm đạm trong góc dọa hết hồn “Tô An?” Tô An nghẹn ngào nói “Hả?” Hàn Hữu Minh đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu. Tô An nhút nhát ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng mà kêu “Hàn tổng…” Hàn Hữu Minh hỏi “Ngồi ở chỗ này làm gì?” Tô An tắt điện thoại di động, nhỏ giọng nói “Không có gì.” Hàn Hữu Minh hỏi “Cái mông ngồi dưới đất có lạnh hay không?” Tô An nhỏ giọng nói “Không lạnh…” Hàn Hữu Minh không biểu cảm mà ôm cậu trở về ghế sofa, xoay người đi bật đèn “Em ngủ ngon quá nhỉ.” Tô An không trả lời, tiếp tục nhìn lén cuộc gọi nhỡ trên màn hình kia, cậu gọi lại lần thứ hai, nhưng đầu bên kia vẫn cứ tắt máy. Chó săn lớn của cậu, hóa ra đã thật sự không cần cậu nữa. Rốt cuộc… Không cần cậu nữa… Tô An đang cố gắng kiềm nén nước mắt, đột nhiên có một thân thể cao to che khuất ánh sáng khỏi cậu. Tô An run lên, vội vã giấu điện thoại di động xuống dưới mông. Hàn Hữu Minh cũng không cướp lấy, chỉ cười lạnh “Gọi điện thoại cho con trai của tôi sao?” Tô An bị hắn dọa đến gương mặt đều trở nên trắng bệch “Không… Không có!” Hàn Hữu Minh lấy ra một chiếc điện thoại di động trong túi, ném vào lồng ngực của Tô An “Chiều nay Lang Cấu đã theo mẹ nó đến Boston, nó để lại điện thoại trong nhà.” Tô An cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt. Hàn Hữu Minh ngồi xổm xuống nhìn mặt cậu. Tô An nắm lấy chiếc điện thoại muốn đập vào đầu hắn, nhưng nhớ đến cái hợp đồng kia đã mua đứt mười năm cuộc đời cậu, cậu lại hoảng sợ mà không dám xuống tay. Cậu hận chết Hàn Hữu Minh, nhưng lại không dám đánh hắn. Nỗi ấm ức đủ để che trời dời sông lấp biển này, cậu không biết phải làm sao mới giải tỏa được. Cuối cùng, Tô An ném mạnh điện thoại di động đi, co lại thành một đoàn ngồi trên ghế sofa gào khóc. Hàn Hữu Minh ngây ngẩn cả người, luống cuống tay chân không biết nên ôm hay là nên đánh cậu, quýnh quáng nửa ngày mới nghẹn ra một câu “Không được khóc!” Tô An khóc càng to hơn, một bên khóc một bên mềm nhũn mà mắng hắn “Đều tại ông… Hu hu… Hàn Hữu Minh… Hu hu… Đều là ông sai… Đều là tại tên khốn nạn như ông… Hu hu… Ông còn không cho tôi khóc… Hu hu… Tôi càng muốn khóc… Tôi muốn… Hức… Thì sẽ khóc… Hu hu… Rất muốn khóc… Hu hu…” Hàn Hữu Minh nghiến răng, nửa quỳ ở một bên ghế sofa rồi dùng sức nắm chặt hai cánh tay nhỏ nhắn của Tô An, giống như mở vỏ sò mà dùng sức tách ra bé hư hỏng đang co lại thành một đoàn này, làm cậu lộ ra hai núm vú nho nhỏ non hồng cùng cái bụng trắng như tuyết. Tô An vẫn cứ khóc, khóc đến mức thở không ra hơi, một bên gào khóc một bên nấc nghẹn còn muốn mắng Hàn Hữu Minh. Hàn Hữu Minh trợn mắt tỏ vẻ hung dữ, la mắng cậu, thậm chí còn dùng nhiều biện pháp uy hiếp đánh đòn cũng không thể làm Tô An ngừng khóc được. Trong thân thể mảnh khảnh của Tô An dường như chứa một biển ấm ức to như Thái Bình Dương vậy, nước mắt cứ tuôn rơi như muốn nhấn chìm cả ghế sofa “Biến thái… Hu hu… Hàn Hữu Minh ông biến thái… Hức… Tên biến thái như ông… Hu hu… Phải bị thiến! Băm nhỏ ra! Cho gấu trúc ăn!” Hàn Hữu Minh không biết làm gì mà ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, dùng sức xoắn xoắn hai lọn tóc của chính mình. “Làm dữ” không được, Hàn đại tổng tài không thể làm gì khác hơn là hạ mình xuống “Tôi sai rồi, em định khóc bao lâu nữa mới chịu dừng lại?” Dường như Tô An còn chưa hả dạ với lời nhận sai mà chỉ nằm mơ mới thấy Hàn đại tổng tài nói, cậu nghe câu tiếp theo lại càng thấy ấm ức hơn, khóc lóc nói “Ông mới không có sai! Hu hu… Đều do… Hức… Đều do tôi… Xui xẻo… Hu hu… Tại sao lại chọc tới ông chứ… Hu hu… Hức…” Hàn Hữu Minh “…” Thật ra hắn biết tại sao Tô An cảm thấy khổ sở, thậm chí hắn biết Tô An hận hắn rất nhiều. Nhưng mà chuyện này, hắn tuyệt đối không thể nhận sai. Đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của một tổng tài bá đạo. Tuyệt đối không thể nhận sai! Hàn Hữu Minh trầm mặc một lát, nói “Ngày hôm nay tôi mở cuộc họp, bộ phận nghệ sĩ và bộ phận truyền thông đều đề nghị cho em ra mắt cùng nhóm nhạc lần thứ hai, em nghĩ sao?” Tiếng khóc của Tô An từ từ nhỏ lại, cậu chớp chớp đôi mắt to chứa nước lưng tròng, nghi hoặc mà nhìn Hàn Hữu Minh. Hàn Hữu Minh hỏi “Em nhìn tôi như vậy làm gì?” Tô An thật sự rất nghi ngờ. Cậu nghĩ cái hợp đồng đáng sợ kia chỉ là công cụ để Hàn Hữu Minh dùng để khống chế cậu. Cậu không phải nghệ sĩ của công ty Tân Việt, cậu chỉ là món đồ chơi và là sủng vật của Hàn Hữu Minh. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, Hàn Hữu Minh lại thật sự làm đúng chức trách của một ông chủ. Tô An là một người không có chủ kiến đối với sự nghiệp của mình. Trước đây cậu toàn nghe người quản lý, bây giờ cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói “Tôi nghe ông.” Hàn Hữu Minh nói “Ừm.” Thật ra hắn không muốn Tô An ra mắt chung một nhóm nhạc. Những thần tượng nam trong nhóm đều là những chàng trai trẻ trung hoạt bát, cả ngày ăn chung ở chung một chỗ, không có việc gì làm cũng phải kề vai nhau trước ống kính để tạo CP tăng tương tác, việc này khiến Hàn Hữu Minh nhìn rất khó chịu. Nhưng loại tính cách của Tô An là rất ngại ngùng, hay trốn sau lưng người khác, ra mắt solo sẽ khiến cậu càng áp lực hơn. Hàn Hữu Minh sẽ không để cho Tô An tiếp tục nằm ở cái “tuyến 18” ăn no chờ chết ấy, nếu như hắn đã phát điên đoạt lại Tô An, nhất định phải làm cho Tô An đạt được đỉnh cao huy hoàng. Một tổng tài bá đạo như hắn không thể bị mất mặt được! Tô An thấy Hàn Hữu Minh không nói gì nữa, một mình trốn ở góc phòng lén lút mặc quần. Cái mông của cậu không được thoải mái, hai đùi lớn đều tê dại đến không nhấc lên nổi. Tô An đứng mặc rồi lại ngồi mặc, lúc sau lại nằm thẳng trên sàn mà mặc. Hàn Hữu Minh vốn bị cậu khóc đến ứa gan không biết phải làm gì, mà tiểu O này chỉ trong một giây đã hồi sinh lại bộ dạng hoạt bát, thật làm hắn dở khóc dở cười. Hàn Hữu Minh hứng thú chờ Tô An tự mặc quần vào, chậm rãi nói “Mặc làm gì? Một lát nữa vẫn phải cởi thôi.” Tô An sợ đến run lên, ánh mắt hoảng loạn đảo xuống dưới háng Hàn Hữu Minh, không thể tin được Hàn Hữu Minh vẫn còn sung sức như vậy. Hàn Hữu Minh xoa xoa khuôn mặt của cậu “Về nhà sẽ dạy dỗ lại em.” Tô An bị Hàn Hữu Minh đưa về căn biệt thự kia. Lý Lang Cấu rời đi rồi, căn biệt thự rộng lớn này sẽ biến thành không gian riêng của hai người bọn họ. Một người thì vô cùng đắc ý, một người thì kinh hồn bạt vía. Giống y như trước kia vậy. Tô An thấp thỏm đứng trong phòng khách, ngồi cũng không dám ngồi. Hàn Hữu Minh ôm lấy vòng eo thon của cậu từ phía sau, lẩm bẩm nói “An An, có nhớ căn phòng trước đây em ở không?” Tô An lắc đầu một cái, lại theo bản năng mà gật gật đầu. Hàn Hữu Minh như một con thú hoang đã bắt được con mồi của mình rồi đem về địa bàn hưởng thụ, cả thân thể toát ra niềm sung sướng vô cùng đáng sợ. Tô An bị vây trong hormone A mà run lẩy bẩy “Hàn… Hàn tổng…” Hàn Hữu Minh thấp giọng nói “Sợ sao?” Tô An thành thật gật đầu. Hàn Hữu Minh đùa cậu “Sợ cái gì? Sợ bị roi đánh, hay là sợ dương vật bự, hả?” Tô An ấm ức mà nhỏ giọng nói “Sợ… Sợ hết…” Hàn Hữu Minh ôm xung quanh cậu “Vậy trước tiên qua kia chơi món đồ chơi nhỏ của em đi.” Mắt Tô An tối sầm lại, sợ đến chân đều mềm nhũn. Phía cuối hành lang có một cánh cửa luôn luôn khóa lại, Lý Lang Cấu cũng chưa từng biết cha anh giấu bảo vật gì bên trong căn phòng bí ẩn này. Căn phòng bị khóa ba năm được mở ra lần thứ hai, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu xuống đỉnh đầu cậu. Tô An che mắt, kí ức đáng sợ của ngày xưa làm cho cậu vô cùng kinh hoảng, bây giờ đã bị gợi lên một lần nữa. Hàn Hữu Minh nói “An An, mở mắt ra.” Tô An lấy hết dũng khí mà nhìn qua khe hở ngón tay. Nơi được ánh đèn chiếu sáng nhất có một con ngựa gỗ, trên yên dựng thẳng một cây dương vật giả màu đen làm bằng cao su, mặt trên che kín những hoa văn khủng bố dữ tợn. Sau ba năm cho rằng mình đã trốn thoát, rốt cuộc Tô An lại trở về với nơi mà cơn ác mộng bắt đầu. Tô An khẽ run “Hàn tổng… Đừng…” Hàn Hữu Minh nói “An An, em gọi sai.” Ngón tay trắng nõn của Tô An run rẩy, không tự chủ mà dùng sức nắm chặt quần áo của Hàn Hữu Minh, nghẹn ngào không chịu xuống “Chủ… Chủ nhân… Hu hu… Không muốn… Em không muốn ngồi ngựa gỗ…” Hàn Hữu Minh bế cậu, từng bước từng bước đến gần con ngựa gỗ kia “An An ngoan, tự mình ngồi lên.” Tô An nhắm chặt mắt, núp ở trong lồng ngực của hắn không chịu xuống. Hàn Hữu Minh uy hiếp cậu “Đừng quên chính em đã ký hợp đồng.” Tô An nghẹn ngào bò ra khỏi lồng ngực của Hàn Hữu Minh, bất đắc dĩ đứng phía trước ngựa gỗ. Ánh mắt ngựa gỗ xếch lên, dại ra mà nhìn cậu, dương vật giả thô to trên lưng nó vẫn diễu võ dương oai mà tản ra hương vị dâm đãng. Năm đó cậu bị Hàn Hữu Minh bao dưỡng, có lúc ngồi trên này quá lâu, dâm thủy làm ướt sũng cả cây dương vật giả này. Tô An cởi quần xuống, cắn môi dưới cẩn thận mà ngồi lên. Dương vật giả lạnh lẽo chạm vào khe mông, xúc cảm bị quy đầu no đủ cứng rắn gợi về những kí ức đáng sợ, chỉ nghĩ cũng khiến hai đùi trắng mịn của Tô An run lẩy bẩy. Hàn Hữu Minh sung sướng mà thưởng thức bộ dạng ngốc nghếch của bé thỏ nhà mình ngồi ngựa gỗ, mấy ý nghĩ đen tối trong đầu lại bắt đầu dâng lên. Tô An ngồi trên cây dương vật giả, quy đầu to lớn lại cọ tới cọ lui khe mông của cậu, cọ xát mấy lần đã làm lỗ đít mềm nhũn ướt đẫm, nhưng cậu vẫn khóc thút thít mà không chịu ngồi xuống. Hàn Hữu Minh nhấc vạt áo hoodie của cậu lên, lộ ra vòng eo nhỏ trắng nõn nà. Dưới vòng eo là hai viên thịt tròn lẳn, kẹp một cái dương vật giả màu đen thô to lúc ẩn lúc hiện. Lỗ đít ẩm ướt sáng bóng do dâm thủy bôi trơn, lấp lánh vô cùng dụ người. Tô An cong lên cái mông thở dốc nghẹn ngào, còn vọng tưởng mong tránh được một kiếp. Hàn Hữu Minh không nhịn được nữa, dùng sức nắm hai đùi lớn trắng mịn của cậu banh ra, bất thình lình nhắm ngay cái quy đầu giả to tròn kia ấn mạnh xuống. Bị vật cứng thô to xuyên vào thân thể, lỗ đít non hồng bị mở to hết cỡ ra hai bên. Tô An khóc lóc vung hai chân lên “Không… Hu hu… Không muốn… A… Chậm rãi… Hu hu… Phải từ từ…” Hàn Hữu Minh cậy mạnh mà khống chế thân thể Tô An, trong tiếng khóc vỡ vụn của Tô An, hắn lại thêm sức ấn mạnh hai đoàn thịt đô đô kia xuống. Bờ mông non mịn nuốt vào toàn bộ cây dương vật đen kia, mông thịt dán vào yên ngựa thô ráp, bất lực mà run rẩy. Tô An giống như mất hết khí lực mà khóc lóc ôm chặt đầu ngựa, run rẩy vừa khóc vừa mắng “Quá lớn… Hu hu… Không thể… Không thể sâu như vậy… Ông biến thái… Biến thái… Hu hu… A… Không chịu được…” Hàn Hữu Minh cột hai bàn chân trần của cậu vào bàn đạp, hai tay thì trói ở phía sau. Tô An hoảng sợ, cậu khóc lóc ngửa đầu lên “Ông… Ông muốn làm gì… A…” Hàn Hữu Minh nhấc vạt áo hoodie của cậu lên đến ngực, sau đó cầm lấy dây cương của ngựa gỗ. Trên dây cương có hai cái kẹp nhỏ màu hồng nhạt, vừa vặn kẹp lên hai viên núm vú phấn nộn của Tô An. Lực kẹp không mạnh, tuy nhiên lít nha lít nhít đầy răng cưa bằng nhựa, núm vú mẫn cảm lập tức trở nên vừa đau vừa ngứa. Tô An khó chịu mà muốn giật cái kẹp kia xuống, nhưng hai tay cậu đang bị trói ở sau lưng, không thể động đậy. Hàn Hữu Minh vuốt ve tóc Tô An “An An, em ở bên ngoài quá ngang ngược rồi. Đêm nay, chủ nhân trước tiên phải cho em nhớ lại cảm giác nghe lời là như thế nào.” Bên trong cái mông của Tô An bị cây dương vật giả cứng rắn kia đâm chọt đến bủn rủn khó chịu, núm vú lại bị hai cái kẹp gắp vừa đau vừa ngứa. Loại tra tấn liên tục này so với bị đánh đòn còn khó chịu hơn, Tô An hoảng sợ, cậu khóc lóc liều mạng giãy dụa “Chủ nhân… Hu hu… Không… Không muốn… Không nên như vậy… Hu hu… Khó chịu lắm… Khó chịu lắm…” Hàn Hữu Minh hôn một cái lên trán của cậu “Ngủ ngon.” Nói rồi, hắn che mắt của Tô An lại, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm đầy thỏa mãn, sau đó nhanh chân đi ra khỏi căn phòng. “Cạch” một tiếng vang giòn, Hàn Hữu Minh khóa trái cửa lại, để một mình tiểu O đáng thương chịu tra tấn liên tục bên trong.
Bạch Ông, Thạch Hạo bị các báu vật kinh thế hù ngu người. Bọn họ chưa từng thấy qua nhiều báu vật như thế, những báu vật bình thường hai người không dám mơ nhưng hôm nay bị lấy ra trao Ông rùng mình, nhắc nhở- Đó . . . Đó là tiên đế thọ Thất Dạ không phản ứng, Bạch Ông hiểu rằng hắn không để mắt đến tiên đế thọ huyết. Bạch Ông thầm sợ hãi, không để tiên đế thọ huyết vào mắt, quá bá bán không trả lời, Tiễn Vô Song ủ rũ ngồi xuống. Đây là lần thứ hai Tiễn Vô Song bị đả kích trong hôm nay, lần đầu là niềm kiêu hãnh bị Lý Thất Dạ đè bẹp. Chủ bán không thmèp hản ứng với tiên đế thọ huyết, hỏi sao Tiễn Vô Song không ủ rũ?Mấy đại nhân vật khác đều báo ra thứ mình có, linh tinh đủ loại. Có vũ khí, báu vật, dược vương, bí kíp, vân vân và vân vân. Lý Thất Dạ không thèm nhướng mi mắt người mua kêu giá xong có một lão tổ đại giáo giấu mặt mở miệng nói- Chỗ ta có một con ngựa gỗ tổ rất tiếc của nhưng cuối cùng cắn răng nói- Ta không tiện nói con ngựa gỗ nhỏ này có thần thông gì, ngựa gỗ này là thứ thủy tổ tiên đế tộc ta để lại, là trọng bảo trong tộc . . .Lão tổ ngập ngừng, lão tiếc đứt ruột, nhưng lão rất cần có trường thọ tổ đại giáo tiếp tục bảo- Nếu chủ bán đồng ý thì ta nguyện đổi con ngựa gỗ nhỏ với trường thọ tổ đại giáo sợ chủ bán không trông thấy con ngựa gỗ nhỏ, kêu người thạch nhân phường nâng khay gỗ là một con ngựa gỗ nhỏ trông rất bình thường, màu xám trắng, không quá bắt người nhìn con ngựa gỗ nhỏ, không ai nói ra được con ngựa gỗ có chỗ nào quý giá, nhưng lão tổ có thể trở thành khách quý chí tôn trong thạch nhân phường, còn tự giới thiệu tổ tiên là tiên đế, dù người ngoài không đoán ra được lai lịch nhưng biết nó không phải hàng nghe bốn chữ con ngựa gỗ nhỏ thì Lý Thất Dạ mở mắt lúc lâu sau Lý Thất Dạ đi vào phòng riêng, ra lệnh cho người thạch nhân phường- Lấy con ngựa gỗ nhỏ đó lại đây tin, người đấu giá vội nói với lão tổ đại giáo- Chủ bán đồng ý xem con ngựa gỗ nhỏ của quý Tốt tốt tốt!Lão tổ đại giáo sốt ruột cần trường thọ quả, nếu không đã chẳng lấy trọng bảo tổ tiên để lại ra trao nhanh con ngựa gỗ nhỏ rơi vào tay Lý Thất Dạ, hắn xem cẩn thận, nói với người thạch nhân phường- Đồng ý giao đấu giá nhận được tin, tuyên bố ngay- Rất vui báo cho mọi người một tin tốt, trường thọ quả đã có chủ nhân. Chủ bán đồng ý đổi trường thọ quả với con ngựa gỗ nhỏ của vị khách quý này!Người đấu giá dứt lời, Địa Ngu tiên đế nhìn nhau. Đa số người muốn biết con ngựa gỗ nhỏ do tiên đế để lại rốt cuộc có tác dụng rằng các người mua không thể nghiên cứu kỹ con ngựa gỗ nhỏ. Hai bên bán và mua không muốn nói nhiều về con ngựa gỗ nhỏ, nên các người mua dù tò mò cũng không được đáp đấu giá gõ búa, hưng phấn tuyên bố- Tốt lắm, bây giờ ta chính thức tuyên bố hội đấu giá này kết thúc viên mãn!Người đấu giá rất hưng phấn, cuộc đấu giá này là lớn nhất, khó tin nhất từ lúc gã chủ trì đến nay. Nó sẽ đặt nét bút đậm trên con đường đấu giá của giá kết thúc, các khách quý, những người mua không muốn lộ mặt đi đường đặc biệt ra ngoài. Người ngoài không thể thấy ai tham gia đấu Thất Dạ từ bỏ tiên đế thọ huyết chọn con ngựa gỗ nhỏ không chút bắt mắt, Bạch Ông ngây người hỏi- Có . . . Đáng giá không?Lý Thất Dạ cười nói- Đáng hay không cũng tùy Ông, Thạch Hạo không nhìn ra tác dụng của con ngựa gỗ nhỏ, không biết nó có điểm gì đặc Thất Dạ sẽ không nói cho Bạch Ông, Thạch Hạo Thất Dạ làm thủ tục giao hàng với thạch nhân phường, sau đó cùng Bạch Ông, Thạch Hạo rời lòng hai người rất vui, hưng phấn, kích Hạo thì khỏi nói, gã được một lô thần do Bách Thảo dược đế để lại, chuyện cả đời gã không dám Ông có một lô thần Chu Tước thần hỏa, mặc dù thua xa Thạch Hạo nhưng đã quá đủ cho lão, ít nhất cả đời lão không mua nổi lô thần như họ có được thứ vô cùng quý giá toàn nhờ hơn Lý Thất Dạ, hai người rất cảm kích Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo rời khỏi thạch nhân phường, đi qua mấy con phố bỗng bị người chặn chặn đường Lý Thất Dạ là Liệt Kiệt, truyền nhân của Liệt gia. Bạch Ông rất nhanh nhạy, ngay khi Liệt Kiệt nhảy ra trước mắt Lý Thất Dạ thì lão chặn gã lại Ông chậm rãi nói- Liệt Kiệt công tử, có chuyện gì hãy nói tại đây Kiệt uy phong khiếp người, lạnh lùng quát- Cẩu nô tài, tránh qua một bên!Trong mắt Liệt Kiệt thì Bạch Ông chỉ là một nô phận Bạch Ông không thấp, tuy lão không xuất thân thế gia nhưng có Cổ Tùng yêu vương làm chỗ dựa, nếu thật sự cứng lên thì lão không sợ gì Liệt Ông phất tay, đệ tử Cổ Tùng yêu vương ùa lên. Đệ tử Cổ Tùng yêu vương tùy thời chờ lệnh gần Ông lạnh lùng nói- Liệt Kiệt công tử, mời về cho. Lý công tử là khách quý của Cự Trúc quốc, không phải ngươi muốn gặp thì gặp được!Thái độ của Bạch Ônglàm Liệt Kiệt tức giận mặt đỏ rần, gã hận không thể lao qua dạy Lý Thất Dạ và cẩu nô tài này một bài học, nhưng bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn Kiệt quát với Lý Thất Dạ- Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta!Liệt Kiệt đe dọa- Quốc đô không phải chỗ cho tiểu tử từ bên ngoài đến dung thân, có tiền chẳng là gì! Trong quốc đô có hàng đống thế gia hào môn ngươi không đắc tội nổi. Nếu biết điều hãy cút ngay đi, không thì ngươi sẽ không cụp đuôi chạy ra quốc đô mà là chết không có chỗ chính là chênh lệch. Cùng ghét Lý Thất Dạ, có ý định giết Lý Thất Dạ nhưng Tiễn Vô Song khác hẳn Liệt Kiệt. Tiễn Vô Song không chặn đường Lý Thất Dạ như thế này, nếu nàng muốn làm chắc chắn sẽ ra tay giết hắn chứ không phải hăm dọa, phô trương thanh nhân vật như Liệt Kiệt không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, nhưng gã uy hiếp làm hắn dừng Thất Dạ ngoái đầu nhìn Liệt Kiệt, chậm rãi nói- Liệt gia đúng không? Đây là hào môn rác rưởi gì? Có một đốm mồi lửa thì sao? Nhớ kỹ, hỏa nguyên có thể diệt Liệt gia, cũng khiến ngươi chết oan chết Thất Dạ lười để ý Liệt Kiệt, hắn xoay người Kiệt nghe Lý Thất Dạ kiêu ngạo nói, Liệt Kiệt tức giận cao giọng quát- Ha ha ha, ta sợ ngươi chắc? Tiểu tử, có giỏi thì đừng đi!Liệt Kiệt muốn đuổi theo Lý Thất Dạ cũng không có cơ hội, gã bị đệ tử Cổ Tùng yêu vương ngăn lại. Liệt Kiệt hậm hực giậm chân rời đi, gã thề nhất định sẽ cho tiểu bối vô danh từ ngoài đến này biết Thất Dạ mới quay về phủ đệ của Cổ Tùng yêu vương thì lão đã chờ sẵn từ bao giờ. Thấy Lý Thất Dạ, Cổ Tùng yêu vương chạy ra ghênh đón Tùng yêu vương cười tươi nói- Chúc mừng công tử, công tử đi thạch nhân phường thắng lợi trở về.
Nếu bạn yêu thích vẻ đẹp và giá trị bền bỉ với thời gian của gỗ tự nhiên hãy tham khảo lựa chọn mẫu chiếu ngựa 1 tấm nguyên khối gỗ gõ đỏ của Xưởng Gỗ An Lạc dưới đây. Chiếu ngựa gỗ gõ đỏ 1 tấm nguyên khối 310x180x28cm Mô tả chi tiết bộ chiếu ngựa gỗ gõ đỏ 1 tấm nguyên khối Bộ chiếu ngựa nguyên khối có kích thước dài 3m10 x rộng 1m80 x độ dày lên đến 28cm. Sản xuất với chất liệu gỗ gõ đỏ 100% đang rất được khách hàng ưa chuộng hiện nay Gỗ gõ đỏ là một loại gỗ quý có chất gỗ đẹp và độ bền cao. Chất liệu gỗ gõ đỏ còn giúp sản phẩm có màu sắc tươi sáng, độ chắc chắn cao; là điểm nhấn nổi bật cho không gian trưng dụng của nhà bạn. Toàn bộ tấm chiếu liền khối vân cực đẹp và tự nhiên Tính thẩm mỹ cao Quy cách 1 tấm nguyên khối giúp bộ sản phẩm giữ trọn được vẻ đẹp mộc mạc của gỗ gõ đỏ tự nhiên. Bằng mắt thường cũng có thể đánh giá được phần nào nét đẹp đặc trưng của hệ vân tinh tế. Hệ vân gỗ là sự đan xen giữa dạng chỉ và dạng cuộn sóng với màu đỏ nâu trầm ấm, sang trọng và đẳng cấp; khiến bộ chiếu ngựa gỗ gõ đỏ nguyên khối này trở thành “đứa con cưng” của các tín đồ đam mê nội thất gỗ tự nhiên nguyên khối. Góc nghiêng tấm chiếu ngựa gỗ gõ đỏ tự nhiên Cạnh phe của chiếu nguyên tấm lồi lõm đan xen góp phần tạo sự nổi bật của sản phẩm. Màu sắc cạnh phe khác biệt, giúp làm tôn lên màu đỏ nâu chủ đạo của chất gỗ gõ đỏ tự nhiên. Chiếu ngựa gỗ gõ đỏ thiết kế đơn giản tiện dụng, độ bền cao. Thiết kế đơn giản nhưng vẫn giữ được nét tự nhiên và không kém phần hiện đại thông qua bàn tay tài hoa của người thợ mộc. Quy cách 1 tấm nguyên khối cũng giúp bộ sản phẩm giữ được độ bền vốn có của chất liệu gỗ tự nhiên. Độ bền thể hiện qua khả năng chịu lực tốt, bền đẹp bất chấp dòng chảy thời gian. Đặc biệt không lo lỗi mốt. Các mặt chiếu đều được hoàn thiện kĩ. Sẽ được phủ lớp sơn bảo vệ chất lượng, thuận tiện cho việc lau chùi, vệ sinh. Sản phẩm gia công dựa trên chất liệu gỗ gõ đỏ nguyên khối cao cấp; được xem như một món tài sản cất trữ giá trị vô cùng. Các bác muốn sở hữu cho mình bộ sản phẩm như này, hay ưng ý một bộ sản phẩm nào khác của Xưởng Gỗ An Lạc hãy liên hệ ngay cho chúng em qua Hotline – để có thêm thông tin hay muốn có cái nhìn chân thực hơn nữa về sản phẩm các bác nhé!!! Nhận đặt hàng theo yêu cầu của quý khách
đam mỹ ngựa gỗ