hôm qua như chết rồi
TÔI SẮP CHẾT RỒI - XA LY TỬ ngoài ra có những triệu chứng khác có thể đi cùng như sốt, buồn nôn, đau bụng và mệt mỏi. Bố tổ! Nếu có sức thì tôi đã chửi từ lâu rồi, ông đây táo bón một tuần, cúm dạ dày khỉ khô! Ánh mắt tôi đảo qua đảo lại giữa anh và
1. [Em] Đang ung dung trên trời đạp mây [Am] xanh hôm nay xuống chơi [D] Anh hôm nay hơi buồn thấy [G] em tự nhiên thảnh thơi [C] Em đang cô đơn thì bàn [D] tay đâu đưa đây Thôi coi [Bm] như cho qua năm sau đám cưới liền tay đó ngay mùng 2 có ai đi nhiều. 2. [Em] Em ơi em ở đâu anh mang trầu [Am] cau qua anh rước dâu luôn
Đọc truyện Ngày Hôm Qua Tựa Như Đã Chết Rồi truyện tranh chap mới nhất miễn phí tại doctruyen3q.net. Xem thêm . Danh sách chương Số chương. Cập nhật. Lượt xem. Chapter 699:Truy cập toptruyen.net đọc chap mới nhất. Chapter 30. 23-01-2022
Mỗi lần mình phát hiện có cá chết thì cá nhớt, nước rất tanh và rất nhanh đục, sau đó mình thay toàn bộ nước trong hồ, hoặc sáng hôm qua phát hiện cá chết thì mình chuyển toàn bộ sang xô với nước mới, tuy nhiên chiều về thì gần như toàn bộ cá trong xô này chết cả
Cty cũ mình hôm trc còn plan a new feature rồi release new product. Hôm sau CEO tuyến bố cả công ty đóng cửa, giải tán. Cả team wtf, trừ lãnh đạo cấp cao thì director trở xuống như bị úp cái bô đầy cứt lên đầu. Mà dm, cứ suốt ngày ăng ẳng transparency này nọ, transparent cái cc.
hadits pemuda hari ini pemimpin masa depan. Tác giả Hồi Nam Tước Thể loại Ngôi thứ nhất, giới giải trí, máu chó, HE. Nguồn Trường Bội Editor Oh Harry, Ling_ . wp haiduonglehoa Tình trạng Hoàn 60 Chương ————- Văn án Năm năm trước Tịch Tông Hạc bị tai nạn giao thông, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình anh bị bạn trai đá. Năm năm sau Tịch Tông Hạc lại bị tai nạn giao thông, anh không những đã quên mất việc mình đã bị bạn trai đá mà còn muốn nối lại tình xưa với người ta. Tôi “…” Người tình được anh bao nuôi là tôi đây cảm thấy tồi tệ vô cùng. ———- Link
✰ Chương 05 ✰ Edit OhHarry *** Bừng tỉnh sau giấc mộng, tôi lau mặt, cảm thấy rất mệt mỏi. Có vẻ như đêm qua tôi đã có một giấc mơ rất dài, nhưng hồi tưởng lại thì không nhớ được gì. Tôi vào phòng tắm rửa mặt, đồng hồ vừa điểm tám giờ, Tang Thanh đã đậu xe ngoài cổng để đón tôi. Sau khi Tịch Tông Hạc gặp tai nạn, tôi lập tức gạt hết công việc trong vài tháng sang một bên để chăm sóc anh ấy, không ngờ mới đình công được nửa tháng đã đi làm trở lại. Tôi không muốn Tang Thanh chờ quá lâu nên vớ bừa một cặp kính râm trong phòng thay đồ rồi ra ngoài, tới khi đeo lên mới nhận ra đây là kính của Tịch Tông Hạc. Anh ấy thích kiểu kính râm phi công dáng retro, còn tôi thì luôn theo đuổi sự mới lạ và cá tính, mua hết cặp kính râm này đến cặp kính râm khác, tất cả đều là những kiểu dáng mới nhất. Tang Thanh mở cửa xe cho tôi, cậu đợi tôi ngồi ngay ngắn rồi mới đưa một cốc sữa đậu nành nóng hổi tới. “Chưa ăn sáng đúng không? Uống chút sữa đậu nành cho ấm bụng đã đi, tôi có mua bánh bao lưu sa mà cậu thích ăn nhất rồi đây.” Tôi mở nắp cốc, uống một hớp sữa đậu nành lớn cho dạ dày ấm lên, sau đó mãn nguyện khen ngợi “Sướng quá, Tiểu Tang đúng là tri kỷ của tôi.” Tang Thanh nhìn tôi chằm chằm, dường như cậu ấy còn dặm thêm ít phấn mắt màu ngọc trai khiến cho đôi mắt càng thêm mê hoặc. Đột nhiên Tang Thanh làm ra dáng tay hoa lan chỉ, chọc người tôi, nói đùa “Tôi tưởng cậu định bùng việc cơ mà, sao, lần này cậu Tịch không muốn cậu phục vụ bên giường nữa chứ gì?” Bụng tôi đã cồn cào từ lâu, giờ được cầm bánh bao lưu sa trên tay nên tôi ngoạm một miếng hết nửa cái rồi phồng mồm phồng miệng bảo “Không được để tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng công việc chứ? Nhỡ tôi khiến cậu khó xử thì sao?” Thật ra tôi vốn muốn túc trực cạnh giường bệnh để nịnh nọt, lấy lòng anh, giờ Tịch Tông Hạc không nhớ tôi, tôi phải thường xuyên lượn lờ trước mắt Tịch Tông Hạc để anh nhớ mặt mình. Tuy nhiên, người ta không cho tôi thực hiện “kế sách” này mà sẵn sàng để trợ lý và điều dưỡng viên chăm sóc thay chứ không cần tôi xía vào, Tịch Tông Hạc đã tống tôi về nhà một cách dứt khoát rồi. Tôi thấy anh không muốn gặp mình nên cũng chẳng phàn nàn, mỗi ngày chỉ gửi tin nhắn cho Đường Lệ hỏi thăm tình hình của Tịch Tông Hạc, coi như một cách quan tâm. Tôi không rõ anh có đang cố gắng liên lạc với Giang Mộ hay không, nhưng nghe nói sau khi biết tin Tịch Tông Hạc tỉnh, Phùng An và Quan Thiện đã đến thăm anh ấy, hai người họ ngứa mắt Giang Mộ từ xưa, nhất định sẽ kể thêm mắm dặm muối vào mâu thuẫn giữa anh và Giang Mộ. Vừa nghĩ tới vẻ mặt của Tịch Tông Hạc khi biết mình bị cắm sừng, tôi lại không nhịn được mà hả hê. “Biết tôi khó xử thì sao còn xin nghỉ?” Tang Thanh tức giận trừng mắt nhìn tôi rồi lấy ra chiếc iPad từ trong túi xách, bắt đầu liệt kê lịch trình, “Lát nữa chúng ta sẽ đến trụ sở chính của Tả Ngạn Fashion trang điểm và chụp ảnh luôn trong studio của họ, cố gắng hoàn thành ba bộ ảnh trong năm tiếng.” Tả Ngạn Fashion là một công ty thời trang thiết kế dành cho nam giới sở hữu nhiều thương hiệu nổi tiếng, độ tuổi khách hàng gồm ba thế hệ là người già, trung niên và thanh niên, lần này tôi được mời tới chụp poster cho bộ sưu tập mới dành cho nhân viên văn phòng thuộc thế hệ trẻ của nhãn hiệu “Cỏ Ba Lá.” Tuy có cái tên giản dị nhưng thương hiệu này đã sở hữu hàng nghìn cửa hàng nghìn cửa hàng nhượng quyền trên toàn quốc, doanh thu rất tốt, mặc dù thị trường tiêu thụ chính là các thành phố hạng hai và hạng ba, nhưng xét về mức độ phủ sóng, tôi có thể trở thành gương mặt quen thuộc trên các tuyến đường tại những thành phố này trong quý tới. Sau khi đến Tả Ngạn Fashion, giám đốc sản xuất phụ trách đợt tuyên truyền lần này đã đích thân đến tiếp đón chúng tôi, dặn tôi có yêu cầu gì thì cứ thoải mái nói, ông ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Tôi bắt tay với ông ta, lịch sự bày tỏ rằng bản thân thấy rất vinh dự khi được chụp poster cho quý công ty, hy vọng sẽ được tiếp tục hợp tác trong tương lai. Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì giám đốc khách khí bảo mình còn một cuộc họp phải tổ chức, trợ lý của ông ta sẽ ở lại đây giám sát, có chuyện gì thì tìm cô ấy, nói xong để lại một cô gái trẻ với khuôn mặt ngây ngô rồi rời đi mà không ngoái đầu lại. Một diễn viên hạng hai, hạng ba như tôi nhận được offer từ các thương hiệu nổi tiếng chẳng qua là nhờ có Tịch Tông Hạc giới thiệu, ngoại trừ danh tiếng của anh ấy, tôi thực sự không đáng để họ tốn công lấy lòng. Tôi ngồi im trước gương trang điểm để nhân viên trang điểm làm tóc, thấy cô gái trẻ đứng trong góc đang chán, mà bản thân cũng thấy buồn miệng nên chủ động bắt chuyện. “Tên em là gì?” Cô gái trẻ ngạc nhiên, chỉ vào mình “…… Em ạ?” Tôi cười cười “Ừ, em đấy.” Cô gái trẻ đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn tôi “Em, em tên là Anna.” Tôi trò chuyện với cô ấy một cách vui vẻ để giết thời gian, từ chuyện học hành tới công việc, rồi gia đình, có lẽ thấy tính tình tôi thoải mái nên đến giữa chừng nhân viên trang điểm cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, dần dần hai cô gái bàn luận ngày càng sôi nổi, còn tôi trở thành người lắng nghe. Mặt Anna ửng hồng lên, nói “Em thích xem phim của Mã Nguy Tương lắm, Lạc Liên đóng trong bộ phim hài lần trước của ông ấy diễn hay quá, em là con gái mà còn rung động với cổ.” Nhân viên trang điểm vừa đánh phấn rôm lên mặt tôi vừa nói “Tôi gặp Lạc Liên ngoài đời rồi, đúng là đẹp hết nấc luôn. À, nghe nói nam chính trong bộ phim mới của đạo diễn Mã là Giang Mộ đấy, bom tấn cổ trang được đầu tư mấy trăm triệu.” Cô trợ lý trẻ như sắp hét lên “Thật vậy ạ? Ôi, hóng chết mất! Em mê anh Giang Mộ lắm!!” Phim chưa khởi quay, cũng chưa biết kịch bản chính thức, nhưng chỉ riêng Giang Mộ cũng đủ để khán giả mong chờ. Cùng là con người sống trên đời với nhau mà số phận khác thật đấy, anh ta có thể nhận được kịch bản nam chính từ đạo diễn nổi tiếng một cách dễ dàng, còn tôi thì phải cạnh tranh đến nỗi sứt đầu mẻ trán với bao người để có được vai nam hai. Xét cho cùng, Giang Mộ và Tịch Tông Hạc là con cưng trời sinh, vừa đẻ ra đã ngậm thìa vàng, có thể được xem là hoàng tử bạch mã ngoài đời thực, bất kể ngoại hình hay học thức, mấy con sò bò ra từ vũng bùn như chúng tôi đều không thể so sánh được. Thứ duy nhất tôi tự tin chính là khuôn mặt này, nhưng đứng trước Tịch Tông Hạc và Giang Mộ, thứ tự tin duy nhất này trở nên thật nực cười. Chưa kể đến nội tâm bên trong, họ là “nước lặng chảy sâu”, còn tôi chỉ là chó ve ruồi lượn. * Nước lặng chảy sâu Still waters run deep câu tục ngữ có nguồn gốc từ tiếng Latinh thường được dùng để chỉ những người thâm trầm kín đáo mới là những người sâu sắc. “Anh Cố, trang điểm xong rồi, chúng ta đến studio nhé?” Nhân viên trang điểm nhỏ nhẹ hỏi. “…… À, ừ.” Sau khi hoàn hồn, tôi định đứng dậy thì thấy Tang Thanh đẩy cửa bước vào với dáng vẻ tức giận đùng đùng. Hồi nãy vừa nhận điện thoại, cậu đã vội vã chạy ra ngoài, trao đổi lâu như thế còn xông vào với vẻ mặt tiêu cực thế này, chắc chắn không phải tin tức gì tốt. “Mọi người ra trước đi.” Cậu đen mặt giục giã mọi người, đợi tới khi tất cả đi hết rồi mới ngồi xổm bên cạnh tôi, giải thích chi tiết ngọn nguồn sự tình. Càng nghe tôi càng hoảng, cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt Tang Thanh lại tệ đến vậy, bởi vì ngay cả tôi cũng không kiềm chế được cơ mặt bản thân. Tôi đánh giá Tịch Tông Hạc quá thấp rồi, đến lời của nhóm Đường Lệ, Phùng An mà anh cũng không tin, để tiếp cận Giang Mộ, thậm chí anh ấy còn tranh vai diễn trong bộ phim sắp tới của đạo diễn Mã với tôi! Tịch Tông Hạc có một cuộc sống đáng mơ ước không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền, năm đó anh ấy bước vào làng giải trí chẳng qua là để trải nghiệm, mục đích chính là muốn được gần gũi với Giang Mộ. Sau đó anh gặp chấn thương nặng ở chân trong một vụ tai nạn giao thông, mất hai năm điều trị phục hồi chức năng khiến độ nổi tiếng và tin tức về anh giảm hẳn, những bài viết hiếm hoi liên quan tới anh cũng chỉ có khen ngợi ý chí kiên cường tàn nhưng không phế. Sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng, Tịch Tông Hạc đã vượt qua muôn vàn khó khăn, tái xuất màn ảnh để trả thù Giang Mộ, người đã khiến anh hận thấu xương, anh giật được hợp đồng đại sứ của một thương hiệu thời trang xa xỉ của nước ngoài, xuất hiện trên trang bìa của sáu tạp chí trong cùng một tháng và thu hút mọi sự quan tâm của cộng đồng mạng, sáu chữ “sự trở lại của nhà vua” được diễn giải một cách sinh động. Anh muốn cho Giang Mộ biết bản thân có năng lực thế nào, anh ta có mắt không tròng nên mới bỏ rơi anh. Anh cương quyết phải cướp được tài nguyên của Giang Mộ, hễ sự kiện nào có mặt Giang Mộ nhất định anh cũng tham gia, nếu Giang Mộ sống sung sướng, anh muốn cuộc sống của mình phải hoàn hảo hơn gấp nhiều lần so với Giang Mộ. Tuy nhiên, đằng sau cảnh tượng đẹp đẽ ấy là một thực tế phải trả giá bằng máu và nước mắt mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Tịch Tông Hạc có thể đi đứng được như bình thường đã kỳ tích lắm rồi, lượng lịch trình dày đặc kia khiến anh sụt cân nghiêm trọng, chỗ bắp thịt tổng hợp từ những bữa ăn bổ dưỡng trong thời gian phục hồi chức năng để có thể đứng dậy sớm nhất có thể đã teo tóp hết, quần áo mặc lên người gần như bị tuột xuống. Người đàn ông cao một mét tám sáu trông mỏng manh biết bao dưới ống kính. Tôi không thuyết phục nổi anh ấy, mỗi lần khuyên anh đều nổi khùng lên bắt tôi câm miệng, hơn nữa còn mắng nhiếc tôi bằng những lời lẽ thậm tệ. Nhưng những lúc như vậy tôi không được tránh mặt đi chỗ khác, bởi càng tránh anh sẽ càng điên tiết hơn, nên tôi chỉ có thể để mặc cho anh mắng mỏ, khi nào bình tĩnh lại anh sẽ xin lỗi tôi sau. Tuy cơ thể đã được chữa khỏi, nhưng con tim của anh ngày càng kiệt quệ. Tôi có thể đồng hành cùng anh trong việc phục hồi chấn thương ở chân nhưng không thể chữa lành tâm bệnh của anh. May mà sau khi Đường Lệ tiếp nhận công việc của người quản lý cũ, anh sợ chị họ mình nhìn ra điều bất thường nên mới dần giảm bớt khối lượng lịch trình. Nếu không nhờ Đường Lệ, có lẽ anh đã chết vì kiệt sức từ lâu. Hai năm nay, anh đã không còn làm những việc ngây thơ như giành giật tài nguyên với Giang Mộ nữa, thậm chí còn hiếm khi nhận show, cùng lắm là tham gia vào một vài buổi tiệc từ thiện, nhận một, hai hợp đồng đài sứ thương hiệu. Anh chuyển dần sang mảng hậu trường để phát triển, đầu tư khoản này, đầu tư khoản kia, hơn nữa còn học sản xuất phim. Bởi vậy, hành động lúc này của anh ấy thật sự làm tôi trở tay không kịp. Vậy tôi có nên đến thử vai không đây? Anh ấy đến rồi chẳng lẽ vẫn còn chỗ cho tôi? Lông mi Tang Thanh khẽ động, cau mày “Không phải chứ, chẳng lẽ anh ấy nghĩ thế thật?” Tôi phiền lòng “Nghĩ thế là nghĩ gì?” “Lẽ nào anh ấy muốn cùng Giang Mộ……” Tang Thanh không nói tiếp nhưng thế cũng đủ để hiểu nội dung cả câu. Trước khi quản lý tôi, Tang Thanh là quản lý của Tịch Tông Hạc — hoặc chính xác hơn là trợ lý cuộc sống, dù sao Tịch Tông Hạc cũng không cần có người lên kế hoạch công việc cho anh ấy. Tang Thanh biết Tịch Tông Hạc lâu hơn tôi nên đương nhiên cũng biết vài chuyện giữa anh và Giang Mộ. “Tình cũ nhen nhóm rồi, nếu anh ấy đã muốn thổi lửa thì sao tôi dập tắt được?” Tang Thanh xuýt xoa “Cậu vô tâm thật hay đang quá tự tin thế? Lửa cháy ngang mày rồi đấy anh ơi! Đến lúc hai người họ quay lại thật thì cậu phải làm sao đây?” Kỳ thật cậu ấy không cần lo lắng điều này, cho dù Tịch Tông Hạc có ý thì Giang Mộ cũng không dám. Sợ Dung Như Ngọc là cái thứ nhất, bóng ma tâm lý bị Tịch Tông Hạc trả đũa là cái thứ hai. Hồi ấy sếp lớn Dung Thân của Toa Tuấn đã nhờ người đánh tiếng cũng không lay chuyển được quyết tâm chèn ép Giang Mộ đến cùng của Tịch Tông Hạc, nay Tịch Tông Hạc lại bất ngờ quay sang lấy lòng Giang Mộ, anh ta không nghi ngờ Tịch Tông Hạc có ý đồ chơi xấu mình là tốt lắm rồi. Nói thật, tôi không lo họ hàn gắn quan hệ với nhau, tôi chỉ lo Tịch Tông Hạc hai mươi hai tuổi nổi loạn gây rắc rối cho mọi người, thế nhưng những lời này không thể nói ra cho người ngoài nghe. Tôi mỉm cười xoa dịu Tang Thanh, thốt lên lời mà đến chính bản thân cũng không tin “Điều gì đến sẽ đến, điều gì đi sẽ đi, tôi tin anh ấy, cũng tin vào tình cảm giữa chúng tôi. Cậu Tịch hiểu rõ nên sẽ không làm bậy đâu, cậu đừng lo lắng quá, tối nay tôi sẽ hỏi ý anh ấy.” Vài hôm tới Tịch Tông Hạc sẽ xuất viện, tôi vốn định tìm cơ hội thăm dò xem anh ấy có muốn trở về biệt thự trên núi Hành Nhạc sống với tôi không, bây giờ còn có thêm một nhiệm vụ khác. Bản edit này chỉ có ở và wattpad Hải Đường Lê Hoa. Bảy giờ tối, tôi đến bệnh viện gặp Tịch Tông Hạc, thay vì mang giỏ hoa quả, tôi lại mang cho anh ấy một chiếc điện thoại mới làm quà thăm hỏi. “Cái cũ của anh bị hỏng trong vụ tai nạn rồi, đây là điện thoại mới em mua cho anh.” Tôi cười lấy lòng với anh, “Em sợ anh dùng không quen nên mới mua cho anh dòng máy cũ của mấy năm trước đấy.” Tịch Tông Hạc nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn một cách qua loa. “Em gọt táo cho anh nhé?” Không đợi anh trả lời, tôi đã chọn một quả táo tây trong giỏ rồi lấy dao cắt trái cây từ trong ngăn kéo, yên lặng gọt vỏ. “Đường Lệ kể tôi từng gặp tai nạn giao thông vào năm năm trước, khi ấy phải phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của anh.” Tay tôi thoáng khựng lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường. “Ừ, trên đùi anh còn vết sẹo đấy, anh thấy chưa?” Tôi ngẩng đầu lên, cười với anh một cách tự nhiên nhất có thể. “Thấy rồi.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi nhưng đang cố moi ra sơ hở trong lời nói của tôi, “Sau khi chia tay Giang Mộ không bao lâu thì tôi hẹn hò với anh, như vậy không phải quá nhanh à?” Xét theo logic suy nghĩ của một người bình thường, những nghi ngờ của anh không phải là vô lý. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh “Chúng ta không hẹn hò nhanh như thế, anh và em khi ấy mới quen nhau nên chưa xác nhận quan hệ, chị Đường và mọi người không biết rõ chuyện nên mới bảo vậy. Vào ngày anh và Giang Mộ chia tay nhau, em đang ngủ ở bãi cỏ phía sau và tình cờ chứng kiến toàn bộ diễn biến của cuộc chia tay bi thảm……” Sau nhiều năm thực hành, tôi nhận ra lời nói dối trở nên hoàn hảo nhất là khi kết hợp cả sự thật và điều bịa đặt lại với nhau, mà thật phải nhiều hơn bịa. Tôi kể cho Tịch Tông Hạc nghe câu chuyện ban đầu và chỉ hơi xáo trộn một chút ở phần kết “…… Từ ấy, mỗi lần đến bệnh viện thăm chị nuôi em đều sẽ ghé qua thăm anh, động viên, trò chuyện với anh, chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn rồi bắt đầu hẹn hò……” Có lẽ đây là kỹ năng diễn xuất đỉnh cao nhất của cuộc đời tôi, thật chí tôi còn đang cố gắng kiểm soát nhịp thở và số lần chớp mắt. “Vậy à?” Tịch Tông Hạc nhìn tôi hồi lâu, không biết tin tưởng được bao nhiêu, anh dựa lưng vào đầu giường rồi vu vơ nói, “Đúng là không ai bình thường khi yêu nhỉ.” Tim tôi suýt đập lỡ nhịp, tôi gắng gượng diễn cho hết “Hết thảy đều do duyên số.” 19/3/2021
Lâu rồi mình mới đọc truyện mà phải cố đọc chậm vì … sợ hết. Trước đây vì vô tình thấy bình luận nói HQNCR không hay nên ban đầu mình không hy vọng gì, dù sao cũng là đứa con đầu lòng của HNT. Nhưng trời ạ, mình đọc mãi mà dứt không ra, ngày CN định chạy deadline mà cuối cùng lại đọc một lèo mấy chục chương.(・□・;) Nội dung truyện lôi cuốn, cẩu huyết vừa đủ nhưng rất logic. HNT sử dụng ngôi kể thứ 1 rất thông minh. Tác giả mở đầu bằng bề nổi suy nghĩ của Cố Đường rồi dần dần đưa ra những sự kiện nho nhỏ để người đọc tự bóc tách và xác nhận tình cảm của cả 2, xen kẽ với thái độ ngáo đá, cộc cằn của Hạc 22 nhằm làm bật lên sự tréo ngoe, chông gai của thực tại. Mình thật sự thích “ngược” của HNT, tưởng nhẹ nhàng nhưng lại day dứt không nguôi. Lần đọc “Vết Sẹo Cũ” mình cũng rất thấm thía và ngưỡng mộ năng lực chọn lọc và sắp xếp tình tiết của HNT. Bất kì chi tiết nào cũng được sử dụng triệt để đầy thoả mãn. Trong HQNCR, dù cách xử lý không khiến mình bất ngờ nhiều như VSC, mình vẫn rất ngưỡng mộ bởi đến cuối, HNT đã dọn dẹp sạch sẽ, cho mỗi nhân vật một các kết hoàn chỉnh. Với 1 độc giả hay tò mò cả cast chính phụ, mình rất hài lòng biết ơn. * ̄▽ ̄d Ban đầu mình muốn Hạc quên luôn hoặc khi HE rồi mới nhớ lại để Hạc 22 tự dằn vặt, truy thê sấp mặt nhưng khi Cố Đường kể về lần đầu của cậu, mình lại muốn Hạc 27 quay về liền! Tình yêu đến từ 2 phía và mình thông cảm cho tai nạn của Hạc nhưng Cố Đường chịu quá nhiều thiệt thòi đến nỗi mỗi lần Hạc 22 đi thêm 1 nước cờ sai là mình lại phát điên. Thật sự mình muốn hành Hạc 22 thêm nhiều chút, bởi Hạc lớn quay lại thì 2 người sẽ đến với nhau HE pháo hoa bùm bùm. Song, khi thấy 1 Hạc trằn trọc liệu Cố Đường có hận anh không, có yêu yêu anh ở PN, mình khá thoả mãn hihi. Ngoài ra, mình khá ngạc nhiên khi Hạc 22 chưa nhớ lại mà đã dễ dàng bỏ Giang Mộ rồi chọn Cố Đường. Song, sau khi hợp đồng bại lộ, mình cảm nhận được thái độ và cách hành xử kì lạ của Hạc là kiểu “lý trí bảo không nhưng con tim say yes” khiến cậu trong vô thức thoả hiệp, kiên nhẫn và khoan dung với Cố Đường, dù luôn miệng “Tôi ghét anh”. Nghiện nhưng ngại is real. Mình cũng follow RV mà không biết có 2 bài buồn như I just và Kingdom Come luôn, nghe thật sự giống với tình yêu của Cố Đường ý hức hức. Cảm ơn chủ nhà đã giới thiệu!!! **´∀`*☆ Khen tác giả rồi cũng phải gửi lời khen cho nhóm edit. Kĩ năng edit của nhà HĐLH thật sự đỉnh. Các bạn dùng nhiều từ lạ với mình, hay nhưng cực kì thuần Việt, văn phong lại trôi chảy, mượt mà nên mình cứ đọc mãi. Mình thấy ở phần bình luận, đợt HQNCR bạn Harry còn thi ĐH mà vẫn chăm chỉ ra chương. Mình khônh rõ tình trạng của Ling với Chocomi nhưng chắc chắn các bạn cũng phải đi học, đi làm bận bịu. Song, mọi người vẫn dành thời gian, công sức rất nhiều để mang đến những bản dịch/edit trau chuốt và đầy tâm huyết. Chắc chắn mình sẽ đọc lại HQNCR thêm nhiều lần nữa và ủng hộ những tác phẩm sau của nhà. Xin lỗi mình viết dài quá! Hẹn gặp chủ nhà ở Nhất Niệm Chi Tư nhé!!! Một lần nữa, cảm ơn rất rất nhiều. ヾ⌒∇⌒* LikeLiked by 1 person
Edit OhHarry***Lần đầu tiên tôi gặp Tịch Tông Hạc là tại afterparty của một lễ trao đó tôi chỉ là một diễn viên non trẻ vừa ra mắt, vì không có tác phẩm nổi bật nào nên không có cơ hội xuất hiện trên thảm đỏ. Tôi không biết Lương Văn Hào lấy thư mời dự lễ trao giải liên hoan phim ở đâu cho mình, vị trí ngồi được sắp xếp chỉ cao hơn trợ lý nhiếp ảnh của tuần san hạng ba, coi như đây là buổi học hỏi kinh nghiệm đầu tiên từ các tiền bối cho bản trời đêm hôm ấy thật lộng lẫy, những vì sao tỏa sáng lấp lánh, ánh đèn sân khấu chói lòa đến mức không mở mắt nổi. Các mỹ nam, mỹ nữ lần lượt lên sân khấu nhận giải, họ cố gắng tạo dáng như đang ước gì mình không phải đi không quan tâm ai thắng giải trên sân khấu, dù sao đó cũng không phải tôi. Lương Văn Hào khuyên tôi nên mở rộng nhiều mối quan hệ ngoại giao hơn, cần tích cực tham gia các bữa tiệc rượu, phải mặt dày chứ không được luống biết hắn ta lo tôi sẽ câm như hến trong suốt bữa tiệc rượu, làm lãng phí cơ hội tốt để nịnh bợ các ông lớn trong giới và thư mời của hắn. Nhưng hắn ta quá coi thường tôi rồi, nếu da mặt không đủ dày, mồm mép không tép nhảy thì sao một thằng oắt chưa tốt nghiệp cấp 3 như tôi có thể trở thành nhân viên tiếp rượu thành công như bây giờ?Tôi cầm ly sâm banh, nhìn xung quanh rồi chen miệng vào vài cuộc trò chuyện. Chẳng qua khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của họ trở nên hơi kỳ quái, không tiếp tục bàn về chủ đề trước nữa mà quay sang trêu chọc tôi.“Cố Đường, gần đây em đang quay phim gì vậy?”“Phim thần tượng mất não thôi ạ.”“Ai là đạo diễn?”Khi tôi tiết lộ tên đạo diễn, trên mặt bọn họ chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý. Danh tiếng của nữ đạo diễn này trong ngành không tốt đẹp gì, ai cũng biết bà ta thích ngủ với các diễn viên trẻ tuổi, da dẻ mịn màng. Nhưng trời đất chứng giám, tôi và bà ta trong sạch, lúc đạo diễn phân tích vai diễn cho tôi, người tình cơ bắp của bà ta thậm chí còn đích thân qua giám sát, nếu tôi dám lấn qua rào sắt một bước, cậu ta nhất định sẽ vả cho tôi một cái bay dính lên biết mình bị đồng nghiệp bàn tán thế nào sau lưng, chẳng qua nói tôi bán thân, chân chó, ngủ với người ta để xin một chân diễn trong phim, đã vậy còn chêm vào một câu “Xuất thân từ nơi đó ra chỉ thế thôi” để chứng tỏ bản thân khác hoàn toàn chuyện với nhau đôi hai lời nhưng không hợp ý, thấy mọi người đều tỏ ra mình không có hứng thú, mà tôi cũng diễn đến nỗi cứng đờ mặt rồi, tôi lúng túng, lấy cớ đi vệ sinh rồi chuồn đi tiểu xong ra chỗ rửa tay, đang suy nghĩ xem mình nên trải qua nốt buổi party còn lại thế nào thì một thân hình cao ráo đẹp trai lọt vào tầm mắt nhìn thoáng qua thôi tôi đã nhận ra người kia là Tịch Tông Hạc, một diễn viên vừa vào nghề trạc tuổi mới tiếc người mới, tôi nghĩ anh cũng là tân binh phải chịu thiệt thòi trong môi trường mới giống mình nên mới không biết tự lượng sức, muốn anh ấy cảm nhận được sự ấm áp từ “đồng nghiệp”.Tôi tự cho mình là đúng rồi tiến gần đến, hoàn toàn không để ý đến tiếng xì xào của những người xung quanh.“Xin chào, tôi là Cố Đường, tâm sự chút được không?” Tôi mỉm cười một cách thân thiết.“… Xin chào.” Trông anh hơi kinh ngạc nhưng vẫn lịch sự chào hỏi tôi, nói chuyện cũng rất vui óc tôi khi ấy thiển cận nên không nhận ra điều bất thường, sau này nghĩ kĩ lại, mùi vị chua chát sảng khoái kia khiến tôi muốn chôn chặt chuyện này trong lòng suốt đời và không bao giờ nhớ khéo thì lúc ấy anh ăn nói lịch sự, còn nếu nói theo cách thô thiển thì là lạnh lùng. Không xị mặt đuổi tôi đi chắc là do trình độ học vấn của anh không cho và anh nói chuyện tầm mười phút, đang lúc hứng khởi thì anh bị Giang Mộ gọi Mộ hồi đó thuộc hàng nam thần siêu cấp của làng giải trí, đẹp trai sáng láng, chân dài, học thức cao, anh ta là hình tượng mà tôi và các nghệ sĩ nhỏ khác luôn muốn theo đuổi. Không ngờ nhân vật nổi trội như vậy lại có những cử chỉ thân mật với Tịch Tông Hạc, thậm chí còn cưng chiều gọi người ta là “Tiểu Hạc”.Tôi hơi ghen tị với khả năng ôm đùi của Tịch Tông Hạc, chợt thấy chua xót — hóa ra chúng tôi không giống lạnh trong hội trường bật ở nhiệt độ hơi cao, đã vậy tôi còn uống rượu nên cảm thấy ngột ngạt, tôi cầm ly sâm panh ra ban công hóng gió. Đứng chưa được năm phút, nhóm Tịch Tông Hạc cũng ra, tôi bị gốc cây khổng lồ chặn lại nên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để rời đi, đành đứng yên tại chỗ, tránh để mọi người phải bối rối.“Anh vừa vào nghề nên không hiểu đâu, trong ngành này có vài con ruồi chuyên thích liếm láp mấy miếng thịt thơm ngon như anh, sau này anh không được cho người ta tiếp cận nữa, bị bán lúc nào chẳng biết.” Giang Mộ nhẹ nhàng nói, tôi mạnh dạn đoán mình chính là con ruồi trong lời anh ta.“Em ghen à?” Tịch Tông Hạc nắm chặt tay anh ta kéo về phía mình.“Đây là sự quan tâm của tiền bối dành cho đàn em, anh biết thân biết phận chút đi.”“Thật sao?” Tịch Tông Hạc trầm giọng hỏi, thanh âm trôi theo làn gió thoảng thổi đến bên tai tôi, tôi đứng tận đây nghe được mà tim còn đập thình thịch chứ đừng nói đến Giang Mộ đứng nghe trực tiếp.“Tiểu Hạc……” Giang Mộ kéo cà vạt của Tịch Tông Hạc, ép anh cúi người họ kề sát lại rồi ngấu nghiến nhau không ngừng trước mặt tôi như một cặp đôi đang yêu đương cuồng sốc nặng, đứng im không dám táy máy chân xong bọn họ đi vào, tôi đứng hóng gió thêm mười phút nữa, tới khi tay chân lạnh ngắt mới trở vào hội trường trong tiếng nhạc sôi không tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, kể cả Lương Văn Hào, chị Mỹ Phương hay Cố thể bản năng sinh vật trong tiềm thức đã đánh hơi được mối nguy hiểm nên tôi mới cảm thấy đây không phải chuyện có thể mang ra bàn tán lung tung được.***Sợ Tịch Tông Hạc tỉnh dậy giữa chừng không thấy ai nên tôi và Đường Lệ không đi đâu xa mà chỉ đứng ở hành lang đợi. May mắn thay không ai trong chúng tôi có tính cách khép kín, cả hai tán gẫu về công việc cũng như mấy chuyện vớ vẩn khác cho đến lúc Tịch Tông Hạc trong vừa có động tĩnh, cả tôi và Đường Lệ đã lao vọt vào ngay, phản ứng nhanh hệt như chú chó phản xạ có điều kiện của Tông Hạc dựa vào đầu giường, anh nhìn tôi rồi nhìn Đường Lệ, cuối cùng duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ ra cửa, nói với tôi “Cậu ra ngoài.”Đường Lệ liếc sang chỗ khác, không dám nói hộ không nói lời nào mà chỉ xoay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại cho một mình ở hành lang trông hơi quái dị nên tôi xuống ngồi ở phòng nghỉ ngơi dành cho gia đình bệnh nhân rồi với tay lấy tờ báo gần mình nhất lật ra tức Tịch Tông Hạc gặp tai nạn giao thông kèm theo bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn đã chiếm đầu đề của mọi tờ báo giải trí từ ba ngày là lần đầu tiên tôi xem ảnh chụp hiện trường, thành thật mà nói thì tôi cũng bị giật mình, các xe đâm vào đuôi nhau nối thành hàng, cửa kính ô tô bị vỡ, rơi vãi dọc mặt đường, cảnh tượng cực kỳ khủng dưng, tôi không biết nên nói số của Tịch Tông Hạc là may hay rủi trong phòng nghỉ suốt hơn nửa tiếng, tôi vẫn không thấy Đường Lệ đâu mà chỉ gặp được Phương Hiểu Mẫn, trợ lý của Tịch Tông Hạc.“Anh Cố, anh về nghỉ ngơi đi, chị Đường nhờ em đến thay anh, chuyện cậu Tịch bên này anh cứ giao cho em!”Phương Hiểu Mẫn nghe như là tên của một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, nhưng thực tế, chủ nhân của cái tên này là một người đàn ông cao to, sở hữu làn da đen khỏe mạnh, cậu ta đã đi theo Tịch Tông Hạc ba năm, biết chịu thương chịu khó, tính tình vừa kiên định lại trung đứng dậy, nhét tờ báo về giá để tạp chí, trả lời “Ừ, thế tôi về trước nhé.”Tôi chợt cảm kích vì Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ, nếu trong hoàn cảnh bình thường, kể cả anh có thấy khó chịu trong người đến mấy thì cũng nhất quyết không cho người khác chạm vào mình, và tôi buộc phải trở thành “nô lệ” chăm sóc, phục vụ cho anh từ A đến Z. Tịch Tông Hạc như muốn bóc lột toàn bộ sức lao động của tôi vậy. Anh ấy bị bệnh thiếu máu nên lần nào ốm, tôi cũng đến là xuống hầm để xe, vừa ngồi vào chiếc Bentley của mình, chưa kịp nổ động cơ thì Cố Nghê gọi điện tới, thời điểm vừa khớp khiến tôi nghi ngờ con bé cài chip theo dõi trong xe trạng con bé khá tốt nên nói muốn mời tôi đi ăn đoán dữ liệu thí nghiệm nào đó của Cố Nghê đã đáp ứng được mong đợi con bé, nó nhìn ai cũng thấy thuận mắt nên tôi được hưởng lây bé muốn gặp tôi, tôi đương nhiên phải đồng ý rồi, chúng tôi hẹn nhau ở một nhà hàng dành cho gia đình kiểu Pháp gần địa chỉ phòng thí nghiệm của con bé, nửa tiếng sau cả hai đều có mặt.“Dạo này anh bận bịu gì thế?” Dáng vẻ Cố Nghê rất giống Cố Nguyên Lễ, hốc mắt sâu trông khá Nguyên Lễ nói tổ tiên gã có gốc gác Nga nên chúng tôi là con lai chứ không phải người Trung Quốc thuần chủng. Nhưng khi tôi lớn lên, ngoài làn da trắng đi bêu nắng cũng không bị đen ra thì đường nét trên khuôn mặt tôi nhìn không lai Tây rõ ràng như Cố Nguyên Lễ và Cố được di truyền ngoại hình của Cố Nguyên Lễ, chắc hẳn danh tiếng của tôi đã vang dội hơn trong hộp đêm rồi.“Hai hôm trước Tịch Tông Hạc bị tai nạn giao thông, hôm nay tuy đã tỉnh nhưng anh ấy lại khăng khăng khẳng định mình mới hai mươi hai tuổi, bác sĩ nói anh ấy bị mất trí nhớ tạm thời, không biết có thể trở lại bình thường được không.” Nỗi buồn rầu của tôi sâu hơn biển nhưng không thể tâm sự cùng ai, ăn đồ Pháp giá cả đắt đỏ mà mà miệng cứ đắng Nghê cau mày “Tai nạn giao thông ư? Sao anh ta bị tai nạn giao thông lắm thế?”Mấy năm nay trình độ học vấn của con bé ngày càng được nâng cao, hiện tại đang học bằng tiến sĩ, vì bận cống hiến hết mình cho phòng thí nghiệm nên không có thời gian đọc tin tức bên ngoài, tôi phải kể thì con bé mới hay tin Tịch Tông Hạc gặp tai bé không đợi tôi trả lời đã tự nói “Mất trí nhớ cũng được, anh nhân cơ hội này chia tay với anh ta đi, mệnh cách anh ta không tốt, cẩn thận không lại vận vào người anh.”Tính tình Cố Nghê vốn rất tốt, nhưng không hiểu sao con bé luôn có ác ý với Tịch Tông mặc kệ con bé tự biên tự diễn một mình, cầm nĩa xiên một miếng beefsteak cho vào miệng, vừa nhai vừa nói “Không, anh phải bấu víu lấy anh ấy không tha, bấu đến bao giờ chết mới thôi.”Sự nghiệp đóng phim truyền hình trong hai năm nay của tôi đang gặp khởi sắc và dần hướng tới mục tiêu trở thành diễn viên thuộc hàng lưu lượng, gần đây, cuối cùng tôi cũng có cơ hội thử vai cho bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn kỳ cựu trong nước Mã Nguy Tương. Tôi chưa sẵn sàng rời bỏ Tịch Tông Hạc vào lúc Nghê thắc mắc “Tiền anh kiếm được bao năm qua không đủ tiêu à? Đừng nói với em rằng anh yêu anh ta, em chẳng tin đâu.”Tôi khẽ mỉm cười với con bé, nâng cốc thủy tinh trên bàn, lắc lắc soda trong cốc và nói “Em gái, em biết mình được ai nuôi không?” Cố Nghê không hiểu ra uống cạn soda rồi đặt cốc xuống, khẽ thở dài “Căn biệt thự anh mua cho em ở ấy, riêng tiền điện nước một năm đã tốn gần một trăm nghìn tệ, chưa kể tiền lương cho người giúp việc.” Vẻ mặt Cố Nghê trở nên mất tự nhiên, tôi nói tiếp “Em còn phải tập trung vào việc học hành nên anh không mong em đi kiếm tiền. Anh trai em vừa không có bằng cấp lại không có kinh nghiệm làm việc gì, chỉ có mỗi thân thể này bán được thêm mấy năm nữa.”Cố Nghê tức giận nhíu mày “Anh nói nhảm gì đấy…”Tôi ngắt lời con bé “Anh đi vay tiền mới mua được căn nhà đó, anh mà thất nghiệp thì chắc chắn không trả nổi nợ. Đến lúc ấy phải chuyển đến căn nhà cũ kĩ, xe để lái cũng đổi thành hãng rẻ tiền, rồi còn phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày. Em có bằng lòng sống một cuộc sống như thế không?”Cố Nghê trả lời không chút chần chừ “Em bằng lòng!”Không gian yên tĩnh mà con bé lại nói rất to, mọi người xung lập tức nhìn sang, tưởng tôi đang cầu hôn con bé.“Em bằng lòng nhưng anh không muốn.” Tôi rút lại nụ cười “Anh không muốn sống trong những ngày tháng khó khăn nữa, không muốn đêm hôm trước uống rượu sáng hôm sau thức dậy trong nhà vệ sinh.” Tôi gõ thành cốc “Nếu anh không bám chặt lấy Tịch Tông Hạc, em nghĩ chúng ta còn cơ hội dùng bữa trong nhà hàng thế này thêm bao nhiêu lần? Một cái cốc đã vài nghìn nhân dân tệ, một bộ đồ ăn có giá lên đến hàng chục nghìn, nếu anh không hỗ trợ tiền thì sao em có thể yên tâm học hành và tiến hành thí nghiệm?”Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt, tính tiền xong chúng tôi ai đi đường người nấy, con bé về biệt thự của tôi, còn tôi về biệt thự của Tịch Tông Hạc, không ai chào hẹn gặp edit này chỉ có ở và wattpad Hải Đường Lê về đến nhà tôi đã kiệt sức, mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi không bao lâu thì Tang Thanh gửi tin nhắn đến báo cho tôi về yêu cầu thử vai của đạo diễn phim này được lên kế hoạch từ năm năm trước, kinh phí đầu tư ước tính là năm trăm triệu nhân dân tệ. Đoàn quay phim và hậu kì đều là đội ngũ hạng nhất, có thể nói đây là đơn vị chế tác phim lớn nhất trong nước từ trước đến nay, đến nhân vật phụ trong phim cũng do những diễn viên nổi tiếng đảm nhiệm, e rằng có phải chen vỡ đầu người ta cũng muốn vào bằng ra trước đây tôi khá đắn đo, không biết có nên thử sức với bộ phim này không bởi một trong hai vai nam chính được quyết định sẵn là Giang Mộ. Mặc dù giữa tôi và Giang Mộ không có tranh chấp nhưng dù sao anh ta cũng là người yêu cũ xấu xa của Tịch Tông Hạc nên tôi phải lưu tâm đến cảm xúc của anh nhiên, giờ anh ấy đã mất trí nhớ và trở thành Tịch Tông Hạc hai mươi hai tuổi nên mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, anh không còn quan tâm đến mấy chuyện râu ria, tôi cũng không cần bất kỳ gánh nặng tâm lý “OK” cho Tang Thanh xong, tôi mở file ra đọc mất những một tiếng. Đọc xong, tôi duỗi thẳng chân tay trên ghế sô pha, vặn vặn cái cổ đau nhức rồi đứng dậy đi rửa sạch sẽ xong tôi định đi ngủ sớm, nhưng trước khi ngủ lại quen tay lên lướt Weibo, phát hiện tin tức Tịch Tông Hạc đã tỉnh nằm trên năm trở lại đây, anh ấy luôn rèn luyện bản thân, tuy danh tiếng không đình đám như xưa nhưng lượng fan không hề kém cạnh so với nhóm tiểu thịt tươi đang “hot”, nhóm fan của anh ấy cảm ơn trời đất không thôi, lượng share tin cũng đạt đến con số trăm truyện HOT cập nhật liên tụcKhông biết họ sẽ có phản ứng gì khi biết Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ nhỉ?Tôi đang định tắt máy tính thì liếc thấy một bình luận — Sống nghiệp quá, đến ông trời cũng chẳng chấp nhận được đây mà, đáng đời dưng thấy ngứa tay nên tôi nhấp vào wall Weibo của người đó, lướt xuống xem thì phát hiện cô gái này quả nhiên là fan của Giang đứa trẻ ngày nay không lo học hành cho giỏi mà cứ lên mạng bình luận lung tung làm gì không biết? Tôi đọc status được ghim trên đầu trang cá nhân của cô nàng, quyết không phản bội Giang Mộ, Giang Mộ là cừ nhất, Giang Mộ là nam thần, ngay cả nữ minh tinh xuất sắc Dung Như Ngọc cũng bị cô nàng chà đạp thành người phụ nữ xấu xí không xứng với nam thần của mình, còn Tịch Tông Hạc lại trở thành hạng tiểu nhân chỉ biết cắm dao sau giới này buồn cười thật, chỉ bằng suy đoán chủ quan của bản thân thôi mà đã có thể đổi trắng thay ràng Giang Mộ mới là người đi lăng nhăng trước, anh ta ngoại tình với Dung Như Ngọc từ hồi Tịch Tông Hạc còn khỏe mạnh, sau đó bỏ kệ Tịch Tông Hạc nằm liệt trên giường bệnh, nhất định em gái này không có mắt nhìn đàn ông nên mới săn đón nhiệt tình một kẻ cặn bã điển hình như nói đi cũng phải nói lại, thực ra cả cô nàng này, Dung Như Ngọc và Tịch Tông Hạc đều giống nhau, chẳng ai cao quý hơn ai.“Ngu như nhau.”Tôi bực mình tắt máy tính đi rồi liếc xem đồng hồ, không kìm được lòng gửi tin nhắn cho Phương Hiểu Mẫn để hỏi tình hình sức khỏe của Tịch Tông Hạc.【 Anh yên tâm đi ạ, cậu Tịch khỏe lắm, ăn tối xong thì xem TV một lúc, giờ đang ngủ rồi. 】Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt điện thoại xuống đi ngủ thì có tin nhắn mới đến.【 Anh ấy còn hỏi về anh. 】Tôi siết chặt điện thoại trong tay.【 Hỏi gì về tôi thế? 】【 Hỏi tình cảm giữa anh và anh ấy thế nào, em bảo tình cảm giữa hai anh tốt lắm, sau đó anh ấy không nói gì nữa. 】Tôi cảm thấy hơi thất vọng cùng mất mát, anh ấy vẫn không tin tôi.【 Ừm, anh ấy muốn biết gì thì cậu cứ trả lời thành thật nhé. 】Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi lặng một lúc lâu nhưng đầu óc cứ trống rỗng không nghĩ ngợi được thể tiếp tục như thế này được, tôi không thể để anh ấy bỏ rơi mình…Tôi đứng phắt dậy, xỏ dép lê và bắt đầu tìm kiếm bản hợp đồng trao đổi thân thể có chữ kí của mình và Tịch Tông Hạc. Tôi gần như lật cả căn nhà lên, lục tung phòng ngủ và phòng làm việc của Tịch Tông Hạc nhưng đều không còn một nơi cuối bước đến chỗ bức tranh rồi gỡ nó xuống, để lộ ra chiếc két sắt dạng âm tường nằm phía vã mồ hôi tay, vặn núm khóa thử vài mật mã, nhưng sinh nhật Giang Mộ, sinh nhật Tịch Tông Hạc, địa chỉ số nhà đều bị sai, thậm chí tôi còn thử cả sinh nhật của mình, đương nhiên cũng sai cùng tôi bó tay, không cố gắng tìm cách mở két cá chín mươi phần trăm là bản hợp đồng đang nằm trong cái két sắt này, may sao, Tịch Tông Hạc mua lại căn biệt thự này sau khi hồi phục chấn thương ở chân, két sắt được giấu kín thế này chắc anh ấy sẽ không tìm được đâu. Ngay cả khi tìm được, tôi không tin anh nhớ đúng mật treo bức tranh về vị trí cũ, cẩn thận điều chỉnh nó để đảm bảo không làm lộ bất kỳ sai sót nào rồi mới về phòng đi ngủ trong tâm trạng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện Hôm Qua Như Chết Rồi của tác giả Hồi Nam Tước. Con người ta đến với nhau là do duyên phận, phải đúng người đúng thời điểm, thiếu một trong hai yếu tố đều sẽ không dẫn đến kết cục viên mãn yêu cũng vậy, người vẫn là người xưa, nhưng đổi chiều thời gian thì sự đã khác rồi, giữa hai bên không còn tình cảm với nhau nữa, chỉ đành kết thúc mối lương duyên của cả ra, bạn có thể đọc thêm Bản Tính Hạ Đẳng hay Nhất Niệm Chi Tư của cùng tác giả.
hôm qua như chết rồi